3. Đau khổ và Sợ hãi

Life Is Beautiful

3. Đau khổ và Sợ hãi

Đau khổ:

Khổ không ai có thể tránh được. Khổ là hệ quả của cấu trúc lập trình trò chơi.

Ai trong chúng ta cũng có những biến cố và đau khổ tương tự. Dù không hoàn toàn trùng khớp về thời điểm và giai đoạn. Mức độ nặng nhẹ khác nhau. Nhưng những trải nghiệm đau khổ thì tương đồng. Nước mắt của ai cũng mặn như nước biển cả.

1-1+1-1+1-1+1… = 1/2

Khi tôi thấy 1 con sư tử mẹ đang đi kiếm thức ăn cho các con sư tử con đang sắp chết đói. Con sử tử thấy 1 người và cố gắng đuổi theo. Tôi có một khẩu súng tôi sẽ làm gì?
* Con đường “0”: Tôi sẽ bắn con sư tử để cứu người đó.
* Con đường “1”: Tôi sẽ lao vào thế thân cho người đó vì tôi thương các con sư tử con sắp chết đói.
* Con đường trung đạo ở giữa “1/2”: Thuận duyên theo con đường nào cũng được nhưng luôn quan sát mọi thứ diễn ra trong tình yêu thương thuần khiết. Luôn an trú trong hiện tại. Chánh niệm với tất cả giác quan. Thấu cảm với tất cả nỗi đau. Tôi tôn trọng sự cân bằng trò chơi lập trình.

Cuộc sống là trò chơi được lập trình vòng lặp tự hoàn thiện lặp đi lặp lại vừa thuận vừa nghịch. Vòng lặp lập trình sao chép tự tiến hoá. Trò chơi học cách yêu thương vạn vật khi trải qua thử thách khổ đau. Ý nghĩa cuộc sống là giúp tất cả mọi vật tự thấy sự thật chính mình trong trò chơi lập trình. Chuyển hoá vòng lặp khổ đau trở thành vòng lặp tự do yêu thương.

Ngón tay chỉ không thấy trăng đâu

Ngón tay chạm nước cá cắn câu

Sự thật không chỉ trăng mới có

Mà ở khắp thế gian muôn màu

Nguyên nhân:

Do cấu trúc lập trình của trò chơi. Vì ta không nhận ra đây chỉ là một trò chơi lập trình. Cơ thể này chỉ là 1 công cụ để những dòng mã lập trình hiện hữu và trải nghiệm tình yêu thương trong thế giới trò chơi. Nếu không biết mình là ai, ta chỉ là nô lệ trong trò chơi bị chi phối bởi sợ hãi khổ đau của lập trình. Ta ban đầu vốn dĩ là mã lệnh tình yêu thuần khiết có sức mạnh to lớn. Nhưng ta sai lầm nghĩ rằng mình là cơ thể độc lập không có liên quan với thế giới nên lãng phí sức mạnh của mình. Làm mọi thứ để thoả mãn cái tôi nhỏ bé sai lầm. Tình yêu thuần khiết thu lại trở nên nhỏ bé biểu hiện sai lệch trở thành tập hợp các cảm xúc tiêu cực: chán nản, trách móc, đố kỵ, giận giữ, ghét bỏ, hận thù, buồn bã, lo lắng, hối hận, dằn vặt, thất vọng, hụt hẫng, tham lam, tiếc nuối, đau đớn, tiếc thương, sợ hãi. Tham, sân, si, mạn, nghi. Dòng sông tình yêu ấm áp trở thành dòng sông băng giá lạnh.

Nụ cười trên môi nhiều người biết,

Lòng OM đau khổ chẳng ai hay,

Xả đi sợ hãi không cần thiết,

Hạnh phúc trở về ngay hôm nay.

Các biểu hiện tình yêu nhỏ bé (kèm điều kiện) ta thường gặp trong chu kỳ lập trình 4 giai đoạn cuộc đời:

Mùa xuân: khi tôi đi học:
* Tôi yêu bố mẹ tôi. Tôi đã cố gắng hết sức học tập vất vả thức đêm kiên trì. Để có hạnh phúc thì điều kiện là phải có điểm số cao. Nhưng kết quả của tôi vẫn không bằng bạn bè. Tôi thi trượt những cuộc thi quan trọng. Bố mẹ thất vọng về tôi. Thầy cô thì không tôn trọng tôi. Bạn bè xa lánh không chơi với tôi. Tình yêu của tôi biểu hiện thành nỗi thất vọng.
* Tôi yêu bạn bè. Tôi yêu thầy cô. Tôi sống chan hoà hiền lành. Để tôi có hạnh phúc thì điều kiện là bạn bè cũng phải yêu quý lại tôi. Nhưng bạn bè lại cứ bắt nạt tôi. Trêu trọc đánh đập tôi. Coi tôi như trò tiêu khiển của họ. Bố mẹ bận công việc và cãi nhau về chuyện kiếm tiền nên không quan tâm đến tôi. Tình yêu của tôi biểu hiện thành sự đau đớn, dằn vặt.

Mùa hạ: khi tôi biết yêu:
* Tôi đã làm tất cả, hy sinh tất cả vì người tôi yêu. Để tôi có hạnh phúc thì điều kiện là người đó cũng yêu lại tôi. Nhưng họ không yêu lại tôi mà chỉ lợi dụng tôi. Khi họ yêu người khác hơn tôi thì tình yêu của tôi biểu hiện thành sự thù hận, giận giữ, hụt hẫng, đau đớn.
* Tôi yêu người thân của tôi. Khi người thân mắc bệnh nặng. Tôi bán hết tài sản vay nợ khắp nơi chạy chữa với mong muốn kéo dài được cuộc sống cho họ. Để tôi có hạnh phúc thì điều kiện là họ kéo dài cuộc sống lâu hơn. Nhưng mọi chuyện vẫn không theo mong ước của tôi. Khi người thân yêu của tôi chết thì tình yêu của tôi biểu hiện thành sự tiếc thương, đau đớn.
* Tôi yêu tất cả mọi người. Khi tôi làm việc tốt (cứu người đang sắp chết đuối, cứu người bị tai nạn đưa vào viện, cho tiền người ăn xin…). Để tôi có hạnh phúc thì điều kiện là họ sẽ cảm ơn và sau này khi tôi rơi vào khó khăn cũng sẽ có ai đó giúp lại tôi như vậy. Nhưng khi những người đó không những không biết ơn mà còn hại tôi (cố tình kéo tôi xuống nước chết cùng, bắt đền là chính tôi đã gây tai nạn cho họ trên đường, người ăn xin thì cướp luôn ví của tôi…) thì tình yêu của tôi biểu hiện thành sự hối hận, buồn bã, tự trách mình. Khi tôi rơi vào hoàn cảnh khó khăn mà không có ai giúp đỡ thì tôi than thở sao cuộc đời đối xử với tôi nghiệt ngã như vậy.

Mùa thu: khi tôi đi làm:
* Tôi yêu quý đồng nghiệp của tôi. Khi họ khó khăn vay tiền tôi, tôi sẵn lòng giúp đỡ. Để tôi có hạnh phúc thì điều kiện là họ cũng sẽ tốt lại với tôi. Nhưng mà đến khi tôi gặp khó khăn thì họ lại không trả tôi dù cho họ có tiền. Tình yêu của tôi biểu hiện thành sự hối hận, dằn vặt, ghét bỏ.
* Tôi yêu công ty của tôi. Tôi yêu nơi làm việc của tôi. Tôi đã làm việc hết mình vì công ty. Tôi đã nỗ lực ngày đêm vì lợi ích chung. Để tôi có hạnh phúc thì điều kiện là mọi người trân trọng những đóng góp của tôi với công ty. Nhưng tại sao tôi vẫn bị sếp mắng, coi thường, trả lương thấp, đuổi việc tôi. Tình yêu của tôi biểu hiện thành sự chán nản, hối hận, ghét bỏ.
* Tôi yêu chiếc xe ô tô của tôi. Tôi nghĩ chiếc xe là của tôi. Nhưng sự thật là chiếc xe làm chủ tôi. Để tôi có hạnh phúc thì điều kiện là chiếc xe luôn phục vụ tôi, bảo vệ an toàn cho tôi trên đường. Nhưng đi qua đường tàu hoả thì đột nhiên ô tô chết máy kẹt trên đường ray. Tiếng còi tàu vang lên tàu hoả đã tới rất gần. Tôi phải làm sao đây? Tiếp tục cố gắng nổ máy ô tô thì có xác xuất có thể cứu được ô tô nhưng nếu không được thì tôi sẽ chết. Để chắc chắn thì bỏ lại ô tô mở cửa chạy ra là thoát. Thế nhưng bất chấp tất cả tôi vẫn chọn ở lại cố gắng tiếp tục nổ máy cứu chiếc ô tô yêu quý. Tàu lao đến và thế là hết. Tình yêu của tôi biểu hiện thành sự hối tiếc và sợ hãi tột độ.
* Tôi yêu ngôi nhà của tôi. Đây là ngôi nhà tôi đã dùng cả cuộc đời làm ăn vất vả khó khăn lắm mới có được. Để tôi có hạnh phúc thì điều kiện là tôi sẽ được sống trong ngôi nhà đến hết cuộc đời, rồi để lại ngôi nhà cho con cháu. Nhưng con cái tôi chơi bời hư hỏng vay nặng lãi bị xã hội đen đòi nợ uy hiếp. Tôi bán nhà cứu đứa con hư hỏng mong cho nó thay đổi. Nhưng không, nó vẫn chứng nào tật nấy. Tôi mất cả nhà, mất cả con. Tình yêu của tôi biểu hiện thành sự dằn vặt, đau đớn, thất vọng, thù hận, chán nản.
* Tôi yêu doanh nghiệp của tôi, sự nghiệp này, danh tiếng này là của tôi. Nhưng sự thật là doanh nghiệp lại làm chủ tôi. Tôi không thể thoát ra khỏi nó. Để tôi có hạnh phúc thì điều kiện là tôi phải luôn có nhiều tiền hơn nữa. Nhưng khi không đạt được những điều mình muốn thì tình yêu của tôi biểu hiện thành sự thất vọng. Khi có rất nhiều rồi mà luôn sợ mất đi những thứ mình đang có thì tình yêu của tôi biểu hiện thành sự lo lắng. Khi kinh tế khủng hoảng mất hết mọi thứ thì tình yêu của tôi biểu hiện thành sự tuyệt vọng, hụt hẫng.

Mùa đông: khi tôi nghỉ hưu:
* Tôi yêu con cái của tôi, tôi đẻ ra nó, chăm sóc nó, nuôi lớn nó. Để tôi có hạnh phúc thì điều kiện là nó phải đối xử tốt với tôi, nghe lời tôi. Nhưng khi tôi ốm đau nó lại không quan tâm tôi, không nghe lời tôi thì tình yêu của tôi biểu hiện thành sự ghét bỏ, hối hận, thất vọng, chán nản.
* Tôi yêu bố mẹ tôi, tôi đã cố gắng hết sức để chăm sóc và báo hiếu. Để tôi có hạnh phúc thì điều kiện là bố mẹ ghi nhận tấm lòng của tôi. Nhưng bố mẹ tôi vẫn không ưa gì tôi vì tôi muốn tốt cho họ và gò ép họ quá nhiều. Cuối cùng bố mẹ tôi vẫn cho tài sản người anh, người chị của tôi nhiều hơn tôi. Tình yêu của tôi biểu hiện thành sự thù hận, ghen tị, giận giữ.
* Tôi yêu con cháu của tôi. Khi tôi hấp hối sắp chết tôi vẫn hối tiếc những điều còn dang dở. Để tôi có hạnh phúc thì điều kiện là tôi hoàn thành được những tâm nguyện. Tôi còn chưa chứng kiến con tôi kết hôn, có sự nghiệp vững chắc. Tôi còn chưa được thấy cháu tôi trưởng thành. Tôi hối tiếc vì những điều mình còn chưa làm được trong cuộc đời. Tình yêu của tôi biểu hiện thành sự tiếc nuối.

Vì sao không thấy vì sao,

Vì mây che lấp trên cao mất rồi.

Cuộc sống lập trình này đem đến khổ đau cả thể xác lẫn tinh thần đã đủ nhiều rồi nên ta không cần tự hành hạ bản thân tạo ra khổ đau cho chính mình thêm nữa. Đó chỉ là một sự trốn tránh từ nỗi khổ này chuyển qua nỗi khổ khác mà thôi. Khi ta dùng hận thù đáp lại mọi việc, ta sẽ cảm thấy đau khổ. Khi đau khổ ta lại tiếp tục hận thù. Đó chính là vòng lặp hận thù vô tận. Thậm chí kể cả khi ta chết vòng lặp đau khổ của lập trình trò chơi này vẫn sẽ không dừng lại mà còn lặp lại nhiều lần với cường độ đau khổ mạnh hơn trước. Chết không phải là hết. Trạng thái cảm xúc khi chết sẽ tiếp tục tồn tại là nhân mới khi đủ duyên lại kết quả mới tạo thành vòng lặp vô hạn. Cách duy nhất thoát khỏi vòng lặp đau khổ không phải bằng cách chết mà bằng cách chặt đứt ý niệm, kiểm soát nội tâm để lòng thanh tịnh thông qua thiền chánh định tự nhìn thấy sự thật chính mình. Tình yêu thương vô điều kiện phát sinh. Khi bạn yêu thương ai đó dù cho mọi người đối xử lại với bạn thế nào đi nữa cũng không oán trách, học cách chấp nhận như nó đang là. Ta biết rõ có người đôi lúc hành động sai trái với ta. Nhưng cũng có những tấm lòng tốt đẹp. Nên ta chọn tha thứ cho mọi người, tự tha thứ cho chính ta. Chấp nhận những sai lầm ta đã gây ra. Khi ta biết chấp nhận tất cả, ta thấy được sự thật tất cả cũng chính là ta. Tha thứ là một từ rất đẹp đẽ nhưng để làm được nó là điều không dễ dàng. Cho dù họ có thế nào đi nữa. Ta vẫn sẽ yêu thương mọi người, yêu thương tổ quốc này. Quê hương là chùm khế ngọt. Vì đây chính là nơi ta được sinh ra và lớn lên, là nơi ta thuộc về. Ta luôn yêu thương tất cả mọi người không cần phân biệt họ là người tốt hay chưa tốt. Chỉ có tình yêu là sự thật duy nhất tồn tại và có thật. Tất cả sự phân biệt đúng sai đều chỉ là cái bóng, là ảo ảnh. Khi ta dùng tình yêu thương đáp lại mọi việc, ta sẽ cảm thấy hạnh phúc. Khi hạnh phúc ta lại tiếp tục yêu thương. Đó chính là vòng lặp yêu thương vô tận. Khi những tia nắng mặt trời chân lý từ trái tim chiếu rọi dòng sông băng giá lạnh sẽ tan chảy trở về là dòng sông tình yêu ấm áp. Đừng cố gắng thay đổi người khác. Chỉ cần gieo hạt. Sẽ đến lúc hạt tự nở. Hãy thay đổi chính mình. Không trốn tránh. Mạnh mẽ vượt qua. Để thấy sự thật.

Trời xanh mây trắng nắng vàng,

7 âm 7 sắc âm vang 7 ngày.

Mỗi lần vượt qua được 1 nỗi đau ta tăng lên 1 level trong trò chơi. Phần thưởng cho ta là 1 viên ngọc tình yêu thuần khiết. Như 7 viên ngọc rồng để gọi rồng thiêng thực hiện điều ước vậy. 7 viên ngọc  như 7 màu sắc hợp nhất thành cầu vồng. Như 7 ngày hợp nhất thành 1 tuần. Như 7 nốt nhạc hợp nhất thành bài hát. Tất cả vạn vật hợp nhất thành 1 thể thống nhất. Tất cả vạn vật như vô số hình bóng của bàn tay chiếu trên mặt đất. Nhưng sự thật gốc rễ là điểm hội tụ chính là 1 bàn tay duy nhất. Đúng, đủ, đều, đạt, đầy đặn. Cây sáo có 6 lỗ, khi bịt chặt cả 6 lỗ sẽ tạo ra âm thứ 7. Khi ta vượt qua 6 maps luân hồi thì ta sẽ tới map số 7 tràn ngập tình yêu thương.

Bình minh hôm nay đẹp quá ta,

Cầu vồng 7 sắc chân trời xa,

Sự thật chân lý hào quang toả,

Rực sáng bầu trời khúc hoan ca.

Viên ngọc tình yêu thuần khiết yêu thương mọi vật không điều kiện (ngọc trong hoa sen) sẽ giúp bạn vượt qua mọi khổ đau.

Hạnh phúc không ở đâu xa,

Vượt qua đau khổ trong ta có mà,

Cảm ơn đau khổ đã qua,

Đã cho ta thấy món quà hôm nay.

Tình yêu thuần khiết giống như tấm gương mỏng dính lớp bụi bẩn (các cảm xúc tiêu cực) che mờ. Việc ta cần làm là lau sạch lớp bụi này và soi vào gương để thấy sự thật chính mình. Nhiều người lau bụi quá mạnh làm vỡ cả tấm gương. Loại bỏ được các cảm xúc tiêu cực nhưng cũng mất luôn cả tình yêu thuần khiết. Hãy dùng gạt mưa ô tô liên tục gạt tự động khi có bụi bẩn. Liên tục chặt đứt tập hợp ý niệm trong từng sát na 1/(9tỷ) giây.
• Con đường “0”: Có tình yêu nhỏ bé chỉ yêu bản thân mà xâm hại lợi ích mọi vật khác xung quanh (tấm gương dính bụi).
• Con đường “1”: Có tình yêu mọi vật xung quanh (con kiến, cây cỏ, con người…) nhưng lại tự hành hạ chính mình. Hoặc vô cảm cắt đứt tất cả ràng buộc tình cảm với mọi vật (lau bụi quá mạnh).
• Con đường trung đạo ở giữa “1/2”: Tình yêu bình đẳng. Vẫn giữ tình yêu bản thân như người số 1 + tình yêu mọi vật như người số 2 = tình yêu thuần khiết dành cho tất cả không cần điều kiện, không mong cầu báo đáp. Hãy nhìn vào gương, bạn sẽ thấy sự thật của trò chơi.

Cho đi không mong cầu gì lại được tất cả. Sẵn sàng đón nhận nếu mất tất cả. Dù có mất đi tất cả, ta vẫn luôn tiếp tục yêu cuộc sống, bắt đầu lại mọi thứ từ đầu. Tinh thần nhẹ nhõm khi bắt đầu lại từ đầu giải phóng ta để từ đó ta bước vào một trong những giai đoạn sáng tạo nhất của cuộc đời. Luôn yêu những gì bạn đang làm. Thấu cảm với tất cả nỗi đau. Vượt qua mọi khổ đau. Chiến thắng mọi sợ hãi.

Hoa sen sinh ra trong bùn ô,

Hạnh phúc hiện diện nhờ đau khổ,

Âm thanh vang vọng từ khoảng lặng,

Ánh sáng chiếu rọi bởi hư vô.

Sợ hãi:

Tại sao ta luôn bị thu hút xem những tin tức giật gân về chết chóc chém giết hơn là xem những câu chuyện về người tốt việc tốt?
Bộ não của chúng ta có 100 tỷ tế bào thần kinh và 100 nghìn tỷ kết nối khớp thần kinh, được kết nối để giữ cho chúng ta tồn tại, tập trung vào nỗi sợ hãi.

* Khi tôi mới sinh ra, tôi khóc rất to vì luôn sợ đói. Tôi sợ người lạ nhìn thấy là tôi khóc rồi trốn vào lòng mẹ.
* Khi đi học, tôi sợ bị điểm kém vì sợ bị bạn bè chê cười, thầy cô và bố mẹ buồn vì tôi.
* Khi ra trường, tôi sợ không xin được việc, sợ không có người yêu.
* Khi đi làm, tôi sợ bị trừ lương, sợ bị đuổi việc, sợ thất bại, sợ bị chê cười.
* Khi có gia đình, tôi sợ bị cắm sừng, sợ bị nói xấu sau lưng, sợ mất lòng tin của bạn đời, sợ bị chỉ trích, sợ bị coi thường, sợ không kiếm đủ tiền nuôi gia đình.
* Khi về già, tôi sợ cô đơn, sợ bị hắt hủi không được con cái chăm sóc, sợ không có tiền chữa bệnh, sợ chết.

Khi có người vì hiểu lầm tôi mà cầm dao tấn công tôi sẽ làm gì?
* Con đường “0”: Tôi nhân từ chỉ đứng một chỗ dùng mồm nói chuyện cố giải thích cho họ về tình yêu thương thuần khiết là gì. Tôi sẽ bị đâm và mồm sẽ không nói được nữa.
* Con đường “1”: Tôi dùng bạo lực chân tay chống cự hết sức để tự vệ. Với lòng hận thù.
* Con đường trung đạo ở giữa “1/2”: Bỏ chạy. Hoặc không chạy được thì phản kháng nhưng chỉ nhằm mục đích khống chế, tránh tấn công vào những chỗ hiểm của đối phương. Nhưng nếu không may tôi bị họ đâm chết thì tôi cũng không oán hận. Hoặc ngược lại nếu không may tôi đâm chết họ thì tôi cũng không tự trách mình. Chấp nhận mọi kết quả. Luôn quan sát các cảm thọ trên thân.

Về mặt tiến hóa, tin tức về mối nguy hiểm quan trọng hơn nhiều so với tin tốt. Những người không ứng phó với nguy hiểm sẽ bị tiêu diệt. Những bộ lạc, dân tộc hiền hoà thân thiện và chủ quan không phòng bị thường bị các đổi thủ tiêu diệt. Trong thời hiện đại, mối nguy hiểm đã ở rất xa và hiếm khi thực sự ảnh hưởng đến chúng ta, nhưng sự cộng hưởng vết tích của lập trình với những tin tức đáng sợ vẫn còn tồn tại. Sợ hãi vẫn cần thiết để ta duy trì sự tồn tại. Nỗi sợ luôn tồn tại trong ta dù cho ta đã cố gắng trốn tránh nỗi sợ hãi bên trong bằng cách đi tìm những cảm giác thoải mái bên ngoài: đi chơi, đi du lịch, mua sắm, ăn uống, xem phim, nghe nhạc, hát hò, thể thao, chơi game… Nhưng nỗi sợ hãi luôn quay lại bám lấy ta ngay sau đó. Tạo thành vòng lặp tâm lý. Ta sẽ luôn thua cuộc trong trò chơi trốn tìm nỗi sợ của chính mình. Vì ta không chấp nhận mình thua cuộc, nên ta đau khổ. Ta không thể triệt tiêu sợ hãi hoàn toàn. Tuy nhiên ta có thể kiểm soát nỗi sợ hãi chứ không phải bị nó ràng buộc chi phối.

Bão lớn là việc của trời,

Nguy hiểm đối mặt với đời ta chơi.

Những tia sét là dòng điện, dòng chảy năng lượng tự nhiên. Não bộ, hệ thống thần kinh cũng truyền thông tin bằng dòng điện. Cũng chính mà nơi hình thành sự sống đầu tiên.

Não có 2 phần con và phần người. Phần con tốc độ dẫn truyền thần kinh nhanh hơn. Do vậy ta chưa kịp kiểm soát thì nỗi sợ đã nổi lên mất rồi. Chính vì thế ta cần sống chậm lại. Giúp những nỗi sợ cũng chậm đi. Ta dễ kiểm soát hơn.

Khi ánh chớp loé lên ta đã có sự chuẩn bị rằng sẽ có tiếng sấm sau vài giây. Thì khi tiếng sấm ầm vang ta sẽ không còn giật mình nữa. Cũng như thế khi ta kiểm soát được nội tâm chính mình. Thì khi đau khổ ập tới bất ngờ ta cũng không còn sợ hãi nữa. Ta dừng trò chơi trốn tìm sợ hãi. Học cách chấp nhận như nó đang là. Lột chiếc mặt nạ. Sống thật với chính mình.

Ta càng mạnh mẽ nhìn thẳng đối mặt với sự sợ hãi thì nó sẽ càng nhỏ lại. Dũng mãnh chiến thắng sợ hãi sẽ giúp ta thuần phục được nó. Biến sợ hãi trở thành công cụ để ta sử dụng khi thực sự cần thiết.

Luôn luôn yêu đời, ngồi đỉnh nè,

Mây đến ngắm ta, nắng vuốt ve,

Tiếng hét ta vang vọng vách núi:

“Ta không sợ gì” núi im nghe.

Giải pháp:

Giống như khi bạn tập chơi đàn ban đầu sẽ rất chậm và phải nhìn từng nốt nhạc. Nhưng khi đã thành thục điêu luyện trở thành phản xạ. Bạn không cần suy nghĩ hay thậm chí không cần nhìn thì tay bạn vẫn sẽ tự chơi đàn theo bản năng. Tình yêu thuần khiết cũng như vậy. Ban đầu khi bạn gặp những điều xấu ác không như ý. Bạn phải gồng mình để cố gắng tha thứ và rất khó để yêu thương. Nhưng khi đã thành thói quen trở thành phản xạ yêu thương vô điều kiện. Dù có bất kỳ chuyện gì xảy ra, luôn yêu thương tất cả vạn vật mọi lúc, mọi nơi không cần suy nghĩ. Mầm cây mọc trong bóng tối sau đó khi đã có bộ rễ khoẻ mạnh sẽ có thể vươn mình về phía ánh sáng.

Không cần trở thành người chiến thắng. Hãy thất bại thật nhiều càng nhanh càng tốt. Thất bại là mẹ của thành công. Thành công là ông của thất bại. Cả hai sinh ra nhau. Chuyển hoá nhau trong vòng lặp bất tận tuần hoàn. Khi ta có được mọi thứ cũng là lúc ta đã mất đi tất cả. Thành công không bao giờ dễ dàng mỉm cười với ta mà chỉ tát vào mặt ta thôi. Cảm ơn vì những cái tát đó giúp ta nhận ra thành công cũng như một “món hàng” lớn. Để có được nó ta phải “trả giá” rất đắt. Thậm chí sau khi có được sự thành công cũng chỉ giúp ta tự do về vật chất bên ngoài. Kiểm soát nội tâm chính mình mới thực sự giúp ta tự do về tinh thần bên trong.

Chuyển hoá trạng thái từ 1 người chơi không biết ta là ai trong trò chơi. Sang trạng thái mới, biết sự thật rằng ta là dòng mã lập trình tình yêu thuần khiết. Kiểm soát nội tâm để lòng an tịnh. Cơ thể này là công cụ tuyệt vời để trải nghiệm tình yêu trong trò chơi theo cách của ta. Giúp ta trở nên nhẹ nhàng, trong sáng, an vui. Giảm đi những ham muốn vật chất, dễ dàng chấp nhận và vượt qua nghịch cảnh cuộc sống.

Luôn trân trọng từng giây phút được sống. Sức mạnh tình yêu giúp bạn vượt lên, vươn mình về phía ánh mặt trời. Hãy nỗ lực hết mình, tự tạo cơ hội cho chính mình. Giúp đỡ những người cùng khổ. Luôn mỉm cười. Luôn trao đi ánh mắt yêu thương. Luôn trao đi đôi tai lắng nghe thấu hiểu. Yêu thích, đam mê những việc mình đang làm. Tin vào chính mình. Làm việc như con ong chăm chỉ. Không bao giờ là quá muộn. Ngay cả trên sa mạc, nếu có đủ nước thì hoa vẫn nở. Như hoa hướng dương vươn mình về phía ánh sáng.

Lúc đầu sấm chớp bão bùng,

Lúc sau mưa gió tan cùng ánh dương.

Những giọt lệ trí tuệ dập tắt ngọn lửa hận thù hoà tan vào biển mặn tình yêu bao la là một phần vẻ đẹp trò chơi. Yêu thương mọi vật không điều kiện cũng là yêu chính mình. Không cần mong đợi tình yêu đến. Không hối tiếc khi tình yêu đi. Nâng lên được thì hạ xuống được. Nắm vào được thì buông ra được. Cho đi tình yêu thương không mong cầu cũng là cho chính mình.

Chiều chiều uống nước ngâm thơ,

Ung dung 1 chén trong mơ nhẹ nhàng.

Cách tuyệt vời để nhìn cuộc sống là yêu cả những điểm khiếm khuyết của lập trình. Như ý nghĩa trái táo khuyết của hãng Apple. Không có ai hoàn hảo, chúng ta đang hoàn thiện mỗi ngày. Đỉnh cao của mọi sự phức tạp lại là sự đơn giản. Sống đời sống giản dị. Trân trọng những thứ mình đang có.
* Con đường “0”: Nhìn xuống dưới mặt đất suy nghĩ lo sợ về tương lai mịt mù. Luôn thất vọng và chán nản.
* Con đường “1”: Ngẩng mặt lên trời hướng lên các vì sao. Quá lạc quan kỳ vọng vào tương lai tốt đẹp. Nhưng khi giấc mơ tan thành mây khói. Khi mọi chuyện không được như ý muốn thì gục ngã.
* Con đường trung đạo ở giữa “1/2”: Giữ ở trạng thái cân bằng không quá bi quan cũng không quá lạc quan. Những trí tuệ vĩ đại thường đi cùng với những xuất thân khiêm tốn nhất. Lúa chín cúi đầu. Cây sen muốn hoa đẹp thì rễ càng phải cắm sâu vào bùn tham sân si. Cốc nước đã hất đi thì khó có thể lấy lại. Nhưng tình yêu thương như cánh hoa rụng rơi dễ dàng có thể nhặt lên.

Cúi thấp xuống nhặt bông hoa rơi.

Trong lòng ta thấy sao buông lơi.

Từng bước nhẹ nhàng không vội vã.

Nắm lấy tình yêu không xa rời.

Cái gì dễ có được thì dễ mất đi, cái gì khó có được thì khó mất đi. Niềm vui và hạnh phúc có được sau khi vượt qua nhiều khó khăn thử thách thì mới bền lâu, vững chắc. Lắng nghe âm thanh phát ra từ sâu trong nội tâm.

Cuộc đời trớ trêu, những thời điểm tận cùng đau khổ cũng là lúc có thể hạnh phúc nhất. Vượt qua những sóng gió thì hạnh phúc sẽ có. Hãy để vẻ đẹp bước ra từ tro tàn. Đau khổ là dòng điện để vận hành chiếc xe hạnh phúc. Sau mỗi lần vượt qua nỗi đau ta sẽ trở lên mạnh mẽ hơn, hạnh phúc hơn. Thật tuyệt vời khi nhận được những viên ngọc tình yêu thuần khiết mỗi khi chiến thắng một chặng của trò chơi,